Tôi yêu Hà Nội, Những sớm mùa thu
,
Soi gương mặt hồ ,Xanh biếc trời mâyKhi xa Hà nội,càng thấy yêu hơn…
Như bao người con xa xứ,trong lòng tôi lúc nào cũng đau đáu nhớ về Quê hương,về Hà Nội thân yêu,nơi đã ôm ấp tuổi thơ êm đềm của tôi.Hà nội thời đó ngèo nhưng giản dị và thanh bình.Những con phố thanh vắng với những hàng cây đặc trưng mang lại cho Hà nội một vẻ đẹp nên thơ không nơi nào có được .
Hoa sữa, phố Nguyễn Du.
Tiếng tầu điện leng keng hòa chung với dòng người và xe đạp chắc chẳng bao giờ tôi được nghe lại nữa,nhưng sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi.
A
Hà nôi của tôi đẹp và nên thơ trong từng lời thơ, tiếng hát.Mùa hạ những con phố đẹp rực rỡ với sắc hoa Phượng đỏ,Bằng lăng tím,từng dãy phố râm ran trong tiếng Ve gọi hè.Chiều đến mặt Hồ tây huyền ảo dưới ánh hoàng hôn, mặt trời đỏ rực như hòn than chìm dần vào nước hồ
Mùa đông ,trong cái lạnh của gió mùa đông bắc,sau bữa cơm tối cả nhà ngồi trong chăn ấm nhâm nhi bắp ngô nướng và nghe Câu chuyện cảnh giác vào mỗi tối thứ bẩy,tuy đơn sơ nhưng ấm áp tình thương yêu của Bố mẹ.Và thích hơn nữa là sắp đến Tết!!!
Tết là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong năm.Cả xóm quây quần bên máy nước công cộng,tưng bừng rửa lá dong,đãi đỗ,vo gạo,chuẩn bị nồi Bánh trưng.Bọn trẻ con chúng tôi chạy lăng xăng khoe nhau áo mới,khoe pháo nhà đứa nào dài hơn.Chiều Ba mươi tết được mẹ cho đi chợ hoa,chỉ ngắm thôi cũng thích lắm rồi.Hồi đó chợ Hoa chưa nhiều loại hoa như bây giờ.Chỉ có Lay ơn,Thược dược Violet,còn Cành đào và Quất thì phải lên Nhật tân mới nhiêù.Tối đến ,chờ đón Giao thừa chị em tôi xúm xít quanh bố,xem bố treo pháo và bịt tai sẵn chờ bố đốt pháo.
"ôi nhớ chiều ba mươi Tết, chen giữa đào hoa tươi thắm
đường phố đông vui chờ đón tất niên.."
mưa xuân, phố xá vẫn phảng phất mùi khói pháo đâu đây,
Sáng mồng một Tết, thò cổ ra ngoài cửa hít hà mùi khói pháo thơm thơm của mọi nhà vừa đốt trong không khí lành lạnh của năm mới,mới thấy cuộc sống đáng yêu làm sao.Rồi được theo bố mẹ đi chúc Tết,xúng xính trong bộ quần áo mới,được nhận chút tiền mừng tuổi mới cứng,cạo râu được(Theo cách nói hồi đó). Thế mới gọi là Tết chứ!!!
Giờ đây xa quê hương,xa rồi tuổi thơ,tôi phải tuân theo dòng chảy của cuộc sống,nhưng tôi vẫn luôn hoài niệm với Quê hương,với tuổi thơ vì đó là một ký ức đẹp trong tôi …Nếu bây giờ ông Bụt hiện lên và cho tôi điều ước thì điều ước đầu tiên của tôi là được trở lại với tuổi thơ với ngày xưa Hà Nội của tôi..
Quê hương tuổi thơ,đi qua đời
tôi…
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu
rồi,
Hồ gươm rực rỡ dưới nắng hè.
và quến rũ làm sao bên rặng Liễu mùa thu.
Xin gửi tặng những người yêu Hà Nội.
Hausen 23.11.2011
LV.
TT
17:04 27-12-2011
Vào
những ngày se lạnh cuối năm. Đọc bài viết của bạn làm cho tôi có cảm giác kỳ
lạ. Tôi nhớ về quê nhà, nơi mình cảm thấy thực sự yên bình. Quê tôi cũng có
những hàng cây đặc trưng với nhiều vẻ đẹp nên thơ.Tôi nhớ Phượng, Nhớ bánh Đa
đỏ,nhớ tiếng còi khi con tầu ra khơi,và tôi nhớ....
Hải Phòng đơn giản là
NhỚ.......
Bài viết của bạn rất Súc tích , lắng đọng và nhiều ý
nghĩa.
TT
Hội người Việt Nam vùng Dillingen
03:31 28-12-2011
Đúng vậy đó TT.Mỗi chúng ta ai
cũng có một chốn yên bình trong tâm hồn,đó là Quê hương nơi mình sinh ra và lớn
lên.Mỗi quê có một vẻ đẹp rất riêng,rất nên thơ,để mà nhớ mà thương,nhất là vào
thời khắc năm cũ sắp qua năm mới đang đến.Xin cám ơn bạn,và chúc bạn cùng mọi
người yêu thích Blog DLG một năm mới nhiều sức khỏe và hạnh phúc.
LV
tamanh04:50 24-12-2011
LV
Khắp chốn mừng vui,rộn
tiếng cười
Đèn,hoa rực rỡ giăng kín
lối
Chào đón ngày
Thiên chúa ra đời
Thấm thoát một năm đã lại
qua
Cầu chúc an khang đến muôn
nhà!
Đón một năm mới-niềm vui
mới
Hạnh phúc,yên bình
mãi nở hoa.
hthucoanh
23:41 20-12-2011
Bức ảnh mưa xuân,khói pháo vẫn phảng phất...Bức ảnh
tuyệt đẹp.
"Mộc mạc thôi , mà sao tôi bồi hồi..." (Nhạc của Lê Vinh)
"Mộc mạc thôi , mà sao tôi bồi hồi..." (Nhạc của Lê Vinh)
Nguyen T
22:29 20-12-2011
Cám ơn em ! Bài viết rất hay và cảm động .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét