23 thg 2, 2013

01:58 14 thg 1 2012Công khai169 Lượt xem 0


Nếu em biết anh đã mơ như thế 
Em đừng cười chế giễu nghe em 
Anh đưa em vào vũ trụ ngắm sao 
Anh chọn một ngôi sao sáng nhất 
Tặng em làm kỉ niệm tình yêu
Em tặng lại anh nụ hôn nồng thắm nhất
Nói nhỏ cùng anh,anh là người duy nhất
Mang nổi mối tình em ôm ấp lâu nay
Sao anh tặng không bao giờ mờ tắt
Tình em trao mãi sáng cùng sao
Em chỉ hôn anh chừng ấy lần thôi nhé 
Như số sao treo ở bầu trời
Nước mắt anh rơi tràn đầy hạnh phúc 
Bỗng hơi lạnh làm anh tỉnh giấc
Ngơ ngác nhìn chẳng thấy em đâu 
Giọt lệ buồn đọng trên mí mắt 
Em bây giờ đang sống cùng ai?
Nguyễn Lập   
                                                          an der  Elbe.im Winter  1987
  Chẳng  phải là tựa đề của bài thơ mà cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi  tên họ của nhà thơ „vườn „của chúng ta đâu nhé, đó là hơi hướng có sự trùng lập nhau,một là „Cô hái mơ“ của thi  sĩ ,thi nhân tiền chiến lừng danh tên là Bính họ Nguyễn (Nguyễn Bính) và một là „thi nhân“ của Hội người Việt Dillingen ta cũng họ Nguyễn ,nhưng tên Lập (Nguyễn Lập) với bài thơ tên là „Mơ“. Ấy là mường tượng thế thôi chứ thực ra nếu đem so sánh hai bài thơ của một người là bậc sư phụ trên thi đàn Việt với một tay tiểu tốt,thuộc hàng cháu con chút chút chít chít thì e rằng người viết bài này sẽ bị bạn đọc cười cho,bởi bạn nghĩ : không có gì để mà so, cũng chẳng có gì để mà sánh cả.
Thế nhưng tôi vẫn cứ so sánh đấy.Ở đây có hai vấn đề cần quan tâm.Đó là thi pháp và ý tưởng.Về thi pháp, Nguyễn Bính vận dụng theo thể thất ngôn bát cú đối với  bài „Cô hái mơ“, thất ngôn đấy nhưng không phải là bát cú mà dài hơn,bởi lẽ nếu chỉ gò ép vào khuôn khổ khô cứng theo thể các lối thơ cổ thì không thể nào thể hiện hết các ý tưởng của mình được.Về ý tưởng ,đó là hình tượng  cô hái mơ hoàn toàn là siêu thực,không có thực,ngay cả cái vườn mơ kia cũng không có thực,chẳng qua chỉ là cơn mộng ảo thôi,cơn mộng ảo rất đẹp và rất đáng được những ai có tâm hồn lãng mạn và bay bổng nghĩ tới,thơ thẩn đường chiều một khách thơ,xa nhìn trông ngọn núi xanh lơ,khí trời lặng lẽ và trong trẻo,thấp thoáng vườn mơ cô hái mơ.Thế nhưng chàng thi sĩ Nguyễn Lập của chúng ta lại mơ một cái mơ rất thực,rất đời.Mơ xong rồi lại „e ấp“ thổ lộ với người mình yêu  để mong nàng hiểu và luôn hiểu rằng mình yêu nàng đấy,nhưng không dám nói thật mà chỉ mượn giấc mơ để nói hộ mình mà thôi.Nhưng phải nói chàng thi sĩ của chúng ta khôn lắm.Các bạn đọc kĩ bài thơ chưa?Này nhé,chàng đưa em vào vũ trụ đầy sao,rồi chọn một ngôi sao sáng nhất để làm kỉ niệm của tình yêu.Thế rồi lại đoan chắc với người tình của mình là ngôi sao anh tặng,không bao giờ mờ tắt .Này hứa như thế chắc hẳn ai ai trong tụi „con giai“ chúng mình cũng hứa được phải không,rồi nàng lại phải nói nhỏ với chàng ta rằng anh là người duy nhất ,rồi tình yêu của nàng trao cho phải sáng mãi cùng sao,thế rồi lại còn „dỗ“ nàng là hôn anh vừa vừa ,ước chừng chỉ bằng số sao trên trời mà thôi. Thấy chưa,vừa khôn lại vừa tham.Nói  vậy thôi chứ khi đã muốn yêu  và muốn được yêu ai mà chẳng khôn và tham như vậy.
Cuối cùng cũng như „Tuyết bay“ (đăng vào Chiếu Thơ của chúng ta vào ngày 12.10.2011),thì ra „Mơ“ cũng chỉ là giấc mơ,một giấc mộng mà thôi.Giấc mơ hão huyền nhưng đẹp(nếu luôn luôn chỉ là giấc mơ hão huyền nhưng mà đẹp thì chính tôi cũng muốn được mơ như thế mãi).Có lẽ qua vài bài thơ của anh chúng ta đã từng đọc trên trang này chắc hẳn ai ai cũng nhận xét rằng chất thơ của anh vô cùng giản dị,thủ pháp không có gì đặc biệt,nói điều này ra thế nào anh cũng cười,bởi vì anh có nghĩ đến cái gì là thủ pháp hay bút pháp gì đâu.Câu cú anh viết ra rất phóng khoáng,tự do,không câu nệ luật lệ hay âm hưởng.Đơn giản thôi,với kiểu viết  ấy cái  mà anh muốn nói thì anh đã nói ra được.Cũng như Nguyễn Bính,cái  mà làm cho chính ông và cả những người đọc thơ ông bâng khuâng thì ông cũng làm được,hai lối viết khác xa nhau,nhưng cùng làm cho người đọc có một cảm nhận về một mối tình ảo như nhau.Với Nguyễn Bính : cô hái mơ ơichẳng trả lời ta lấy một lời,cứ lặng dần đi rồi một  khuất,rừng mơ  hiu hắt… lá mơ rơi,thì ở anh bỗng hơi lạnh làm anh tỉnh giấc,ngơ ngác nhìn chẳng thấy em đâu. 
Cùng với „Tuyết bay“ và „Một lá thư em gửi“ thi phẩm „Mơ“ của Nguyễn Lập đều nói về mối tình thầm kín và sâu lắng của mình với một người con gái trong trắng,một nữ sinh hiền dịu và dễ thương.Than ôi,với bản tính e dè và nhút nhát lẽ ra không đáng có ,chàng đã để tuột  mất một mối tình và cũng để trái tim của cô nữ sinh ngây thơ và trong trắng kia tuột đi mất hình ảnh của chính bản thân mình.Cái gì đã lỡ còn có thể làm lại,nhưng mối tình này chỉ có thể làm sống lại bằng ảo giác mỗi khi đông về tuyết trắng rơi hay trong những giấc mơ mà thôi,Lập ạ.
      Winter 2011. dlg.donau.nđ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét