17 thg 2, 2013

ĐẾN VỚI BÀI HÁT ÔNG ĐỒ

   



Vào những dịp năm hết,Tết đến,khi cả đất trời như bừng tỉnh dậy sau mùa Đông giá rét.Khi trên những cành cây mới ngày hôm qua còn khẳng khiu,trơ trụi mà nay đã xanh ngắt một màu của chồi non lộc biếc,Én liệng rợp trời cao,muôn chim đua hót líu lo như để gọi mời nàng Xuân hãy mang nắng ấm đến với đất trời,đến với muôn loài.
Lúc đó lòng người cũng như hân hoan hơn,rạo rực hơn trước cảnh sắc mùa xuân và ai cũng muốn hòa mình vào niềm vui của đất trời, của muôn người trong những lễ hội mùa xuân đang được mở ra khắp chốn.
Trong những ngày này ngoài những hình ảnh thông thường của lễ hội mà ta thường bắt gặp như:cờ,hoa giăng kín lối,các gian quán bán hàng,các khu tổ chức trò chơi giân gian... thì hình ảnh ông đồ già bên mực tàu,giấy đỏ cũng là hình ảnh không thể thiếu để cho "bức họa mùa xuân" được trọn vẹn hơn,đẹp đẽ hơn.
Hình ảnh này đã được nhà thơ Vũ Đình Liên (1913-96) khắc họa khá rõ nét trong bài thơ:Ông đồ nhưng hôm nay chúng tôi muốn giới thiệu tới tất cả bạn đọc một "phiên bản" khác của bài thơ Ông đồ qua phần phổ nhạc khá hay của một người con vùng Dillingen-
anh Nguyễn Công Định.
Xin mời các bạn cùng thưởng thức!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét