16 thg 1, 2013

Chiều trên sông Donau





Chiều trên sông Donau
Nước xanh biếc một màu
Sương mịt mù giăng kín
Trên đầu những ngọn Lau
  
  Chiều trên sông Donau
  Bầu trời Thu ảm đạm
  Lớp lớp từng mây xám
  Lờ lững trôi về đâu?

Chiều trên sông Donau
Rưng rưng nhớ Sài gòn
Nới có cha,có mẹ
Đang trông ngóng mỏi mòn

   Donau ơi!Donau!
   Chở dùm ta nỗi nhớ
   Vượt muôn ngàn sóng gió
   Về quê mẹ thân yêu
  
 Nói hộ ta bao điều
Trong lòng ta chất chứa
Dù xa xôi,cách trở
Vẫn nhớ hoài khôn nguôi.

Lauingen 15.11.2011
   tamanh


Tôi mến bài thơ .Hai lí do.                                                                                     Thứ nhất (thành thật mà nói do cảm tính):Trong buổi liên hoan Sommerfest năm hai ngàn lẻ mấy nào đấy  của cộng đồng người Việt Dillingen chúng ta bên bờ Donau tôi đã hát bài hát tự sáng tác „Chiều Thu bên sông Donau“).Bài hát nói về cảm xúc của một người tha phương ,lữ thứ,bất chợt một chiều thu đứng bên bờ Donau êm đềm mà nhớ về quê nhà.Bài thơ của cô gái này ít nhiều cũng có sự đồng điệu với tôi về những cảm xúc này.                                                                                                                  Thứ hai :Bài thơ nhẹ nhàng,giản dị,đầy nữ tính.Đúng vậy.Nếu như chúng ta đã đọc,tìm hiểu những bài thơ cô viết ra (những bài đã được BTviên Hoàng Lân và Phạm Toàn đăng trong Chiếu Thơ của chúng ta trong thời gian gần đây)thì rõ ràng quá đi,ai ai trong chúng ta cũng nhận ra điều đó.Ấy vậy mà trong cái nhẹ nhàng, giản dị và dịu dàng đó ta thấy nó chứa đựng những tình cảm vô cùng đằm thắm.Tại sao vào một chiều thu trong khi Donau „nước xanh biếc một mầu“ mà lại „sương mịt mù giăng kín“ ?.Hiểu rồi,cái cảnh cuối thu đầu đông bao giờ cũng gợi cho người ta một cảm giác đìu hiu,quạnh quẽ,bao giờ cũng gợi cho ta một cảm giác man mác buồn, thậm chí có khi thật buồn,nỗi buồn khôn nguôi.Chỉ  một mình ta với dòng sông trong một chiều thu ấy mà những kí ức về Sài gòn thân thương cứ hiện ra,khắc khoải mãi.Thành thử  vừa mới „nước xanh biếc một mầu“ mà thoắt cái „lớp lớp từng mây xám.Lờ lững trôi về đâu“rồi.Tôi chắc chắn rằng cái chiều thu hôm ấy hẳn là một chiều thu đẹp,rất đẹp nữa là đằng khác.Các bạn lạ gì dòng Donau đâu,đúng không? Bởi trong cô tâm tư mang nặng nỗi buồn nhớ Sài gòn của cô,nhớ cha,nhớ mẹ và những người thân yêu.Cho nên Donau đẹp thật vẫn không  làm sao dịu được nỗi u buồn đó.Đúng rồi :“ Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu.Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ“.(Nguyễn Du)                                          Như đã nói,tứ  và ý trong bài thơ giản dị,nhưng mạch lạc.Bài thơ  tiết tấu nhẹ nhàng,dung dị:thể thơ mỗi câu năm chữ vậy thôi mà sức truyền tải cũng mạnh mẽ lắm .Ta hãy nhớ lại thể thơ này qua bài „Ông Đồ“ Mỗi năm hoa đào nở.Lại thấy ông đồ già…hay bài  „Một mùa xuân nho nhỏ“ Mọc giữa dòng sông xanh.Một bông hoa tím biếc.Ơi con chim chiền chiện…  
 Biền biệt,lang thang đôi chục năm trường nơi xứ người, trong ta ai mà chẳng có lúc bâng khuâng nhớ về quê nhà.Vâng,trong một chiều thu ấy,bên dòng sông lạ ấy,người con gái xa quê ấy dưng dưng nhớ về quê nhà.Hình tượng ấy  bỗng nhiên làm tôi liên tưởng đến thân phận xa quê của nàng Kiều của Đại thi hào Nguyễn Du ở một bến sông lạ:Buồn trông cửa bể chiều hôm.Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa.Buồn trông ngọn nước mới sa.Hoa trôi man mác biết là về đâu…
 Bài thơ nhẹ nhàng mà đằm thắm,giản dị mà đầy cảm xúc,cái cảm xúc  bất chợt hiện ra bên dòng Donau của  một cô gái Việt bình thường , phải đấy,bình thường như  chính tôi và các bạn ,sao lại không đáng để chúng ta nâng niu và đón nhận nhỉ? Ví thử khi bài thơ này chúng ta đưa vào Chiếu Thơ của cộng đồng một cách trìu mến mà có nhạc phẩm „die blaue Donau“ của Johann Strauss kèm theo thì tuyệt vời  lắm đấy, hai em Hoàng Lân và Phạm Toàn  thân mến của anh ơi.
   Dlg.donau. dez.2011.  nđ.                   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét