Vậy là một mùa Đông lạnh lẽo nữa lại đến với đất trời,đến với muôn người...
Từng bông Tuyết hối hả tuôn rơi ,phủ lên vạn vật một lớp áo choàng trắng xóa.
Mùa Đông luôn gợi lại cho chúng ta những nỗi nhớ miên man,những hồi ức xa xăm,những nỗi buồn man mác..
Giữa cái lạnh buốt đến tê người- những người con xa quê không khỏi chạnh lòng nhớ đến những mùa Đông đã qua trên đất Mẹ-Những mùa Đông mà có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ quên bởi nó gắn liền với những kỷ niệm thân thương,những hình ảnh khó phai về một thời thơ trẻ...
Đó cũng chính là điều tác giả Phương Công Kỷ muốn gửi tới bạn đọc gần xa qua bài thơ Mùa Đông doanh vừa sáng tác.
Phần đầu của bài thơ anh làm theo thể lục bát có ý đồ rõ ràng rằng dù ở góc bể chân trời nào hồn quê vẫn sâu nặng trong lòng .
Phần sau anh làm theo thể tự do . Lấy lục bát anh tả trời tây , thể tự do anh dãi bầy tình cảm của anh với quê hương .
Cái hay và cái sáng tạo là ở chỗ đó .
Ôm vào lòng như ôm trọn mùa đông
Gói chút niềm riêng ru giấc mơ hồng
Khe khẽ đong đưa giọt buồn cô độc
Cho lòng viễn xứ mỏi mong quê nhà
Bao năm phiêu bạt trời xa
Tình thương đất Mẹ chẳng nhòa trong tôi
Nhớ thương,thương nhớ đầy vơi
Hai quê-một chốn -trọn đời ưu tư